(¸.•'´(¸.•'´¤Thế hệ 9X ¤`'•.¸)`'•.¸)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¸.•'´(¸.•'´¤Thế hệ 9X ¤`'•.¸)`'•.¸)

Thế hệ 9X vẫn còn đang cắp sách đến trường. Một 9X đẹp phải chăng là một người học sinh ... Dù gì đi chăng nữa thì thế hệ 9x cũng là một lứa tuổi thật đẹp. ...
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics

 

 » Nightmare

Go down 
Tác giảThông điệp
Kenny Huy
Admin
Admin
Kenny Huy


Nam
Tổng số bài gửi : 101
Age : 38
Đến từ : mIỀN Đất Hứa
Humor : in home in
Registration date : 25/06/2008

» Nightmare Empty
Bài gửiTiêu đề: » Nightmare   » Nightmare Empty27/6/2008, 8:36 am

Hắn phóng xe như điên trên đường, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Bảy giờ mười hai phút tối.
Vậy là đã muộn hơn một tiếng rồi. Lê ghét nhất là những ai đến muộn giờ. Lê là bạn gái hắn. Hắn hẹn với Lê sáu giờ sẽ đến. Đúng ra hắn cũng không định đến muộn, lúc hắn ra khỏi nhà mới có bốn giờ kém. Hắn đã đi chơi. Hắn định chỉ làm một phát khoảng một tiếng thôi, không ngờ cô ả lấy đắt quá, hắn ức chế chơi đến cùng cho đỡ phí, ba lần, mỗi lần một tiếng. Cô em cave chỉ hăng hái say sưa phục vụ trong một tiếng đầu tiên, còn hai tiếng sau thì hắn phải nghe cô ả vừa khóc vừa la oai oái, cô ả phát khiếp lên vì hắn. Tuy nhiên hắn cảm thấy cũng chưa được thỏa mãn lắm, hắn luôn nghĩ chắc Lê phải tuyệt hơn rất nhiều. Những điều ấy hẳn vẫn còn là một ước mơ xa vời, vì Lê là một thiên thần trong sáng dễ thương, thậm chí cô bé còn chưa dám hôn hắn, hay đúng hơn là để cho hắn hôn. Lê đẹp. Khi lần đầu hắn gặp Lê, ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất của hắn về Lê rất đơn giản: hắn chưa bao giờ gặp ai đẹp như Lê. Một đôi mắt tinh nghịch, cuốn hút đến chết người. Một khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, đôi gò má đầy đặn quyến rũ. Một đôi môi mật ong ngọt ngào gợi cảm. Còn thân hình của Lê, hắn không thể tin được rằng nhìn thấy thân hình của Lê mà đàn ông trên thiên hạ vẫn chưa đi tù hết. Lê là một tuyệt phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa, hấp dẫn đầy ma lực, không thể cưỡng lại. Hắn bằng tuổi Lê, nhưng Lê vẫn gọi hắn là anh. Lê luôn giận hắn rất dai nếu hắn đến muộn, giờ hắn đang phải nghĩ xem mình nên nói gì với Lê. Hắn cũng hơi cảm thấy có lỗi. Không sao, hắn tự bào chữa, con gái cũng nên thỉnh thoảng bị bỏ bom một lần.
Hắn đỗ xe, nhảy xuống. Đưa tay lên chuông cửa, hắn rụt rè ấn.
Bảy giờ hai mươi lăm phút.
Sao không có ai ra nhỉ? Hắn ấn chuông lần nữa, rồi áp tai vào cánh cửa, lắng nghe. Nhà Lê nằm trên ngõ chợ, khá đơn giản, chỉ một cánh cửa gỗ đặc mỏng phân cách giữa khoảng sân hẹp và phòng khách, ngoài khoảng sân là cánh cổng không khóa bao giờ. Chỉ cần áp tai vào cánh cửa gỗ là nghe được hết.
Gì thế này? Hắn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn phát ra. Hắn nhận ra giọng nói mềm mượt, thanh ngân, trong trẻo ấy. Lê bị sao rồi? Tiếng kêu vừa rồi cho hắn biết rõ ràng là Lê đang bị đau. Làm gì bây giờ? Hắn cuống lên, xoay nắm cửa. Tất nhiên là cửa khóa. Hắn hơi lùi lại một chút, co chân đạp mạnh. Đến lần đạp thứ ba, cánh cửa bật ra.
Khi hắn nhìn vào phòng, hắn đã bị shock.
Lê…
Lê đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, đôi môi run run và hai gò má đẫm nước mắt. Người Lê gập hẳn xuống, màu đỏ sẫm đang loang dần trên chiếc áo phông trắng. Máu! Đó là máu, và máu vẫn đang rỉ ra từ nơi con dao trên bụng Lê, khi Lê ấn mạnh thêm hai tay vào con dao ấy. Lê đã tự đâm con dao đến lút cán vào bụng mình. Tự sát!
Hắn đứng như trời trồng, đôi chân hắn tê dại, hắn không hiểu sao mình không thể cử động được. Hắn cứ đứng đó, bất động, mắt trợn ngược lên nhìn Lê.
Đôi gò má Lê vẫn đẫm nước mắt, và Lê nói, tiếng nói nức nở của một cô gái đang khóc.
Anh đã quên em… Anh đã đến muộn… Em đã chỉ hẹn một mình anh, chỉ em và anh, em đã nghĩ hôm nay sẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của em… Vậy mà anh đã quên… Em yêu anh, nhưng em không thể chịu nổi nếu như anh quên em… Vĩnh biệt!
Mắt hắn hoa lên khủng khiếp. Hắn hoảng sợ. Hắn lúng túng không biết phải làm gì. Hắn đứng đó, nhìn cơ thể Lê đổ sang một bên, gục xuống chiếc bàn cạnh đó. Lê đã tự sát!
Mình phải làm gì đây, hắn nghĩ. Không, không được. Có lẽ Lê đã chết. Lê đã tự sát! Không, không thể như thế được!
Hắn hóa điên. Hắn sập cửa lại, bổ nhào ra xe, nhảy lên và rồ ga phóng đi. Hắn vặn ga hết cỡ, lao đi trên đường. Mắt hắn vẫn hoa lên, không nhìn rõ bất cứ thứ gì trên đường. Gió tạt vào mặt hắn khô rát. Hắn bỏ chạy, đúng, hắn đang bỏ chạy một cái gì đó mà hắn cũng không biết là cái gì, có lẽ hắn đang bỏ chạy khỏi nỗi sợ hãi của chính mình.
Hắn vụt qua một ngã tư trong lúc đang đèn đỏ, một người đàn ông tầm gần năm chục tuổi suýt đâm vào hắn, hét to lên: “Mù à? Đi kiểu gì thế thằng chó kia?”
Nghĩ thế nào, hắn cua xe lại, phanh ngay cạnh người đàn ông đó. Hắn vẫn đang đứng gần ngã tư, nhảy khỏi xe, vứt cho nó đổ tự do trên đường. Hắn co nắm tay lại, rồi lấy hết sức tọng vào mặt người đàn ông đó một quả đấm. Ông ta ngã ngay, chiếc xe Dream đổ theo đè lên một chân. Hắn dựng xe lên, lại tiếp tục lao đi.
Bảy giờ bốn mươi ba phút.
Hắn lách cách mở khóa, rồi dập mạnh hai tay vào cánh cổng nhà. Bố mẹ hắn đi nghỉ mát cả, chỉ còn mình hắn. Hắn vừa chuệnh choạng, vừa cuống cuồng bước vào nhà, để rồi vấp ngã ngay từ bước chân thứ hai.
Đầu hắn đang điên lên, hắn tuyệt vọng khi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn vẫn nằm bò trên mặt đất, những kỉ niệm với Lê tràn về trong đầu hắn. Đôi mắt bồ câu sáng trong đến lạ kì, nụ cười dễ thương bừng sáng rực rỡ hơn mặt trời, tưới những tia nắng lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hắn nhớ cái lần Lê mỉm cười ngượng nghịu khi hắn thử cầm tay Lê, và Lê đã rụt rè để hắn cầm. Cũng nụ cười mỉm bẽn lẽn ấy đã cho phép hắn lần đầu tiên đặt môi lên gò má dễ thương của Lê. Ôi chao, những kỉ niệm! Rồi những hình ảnh ấy tan biến trong đầu hắn, hắn thấy trước mắt hắn đang hiện ra cảnh khuôn mặt Lê đầy đau đớn, hai tay ấn mạnh con dao vào bụng mình, máu chảy đẫm áo, nhưng có lẽ không chảy nhiều bằng nước mắt…
Hắn gồng người đập mạnh đầu mình xuống đất. Hắn không biết hắn đã tự đập đầu bao nhiêu lần, hắn dừng lại khi thấy đầu mình đã trầy trụa máu. Không, hắn không thấy đau. Hắn thở hồng hộc như một con bò tót trong cơn điên loạn.
Hắn xộc vào nhà, giật mạnh cánh cửa tủ. Hắn phải bình tĩnh lại, phải quên chuyện này đi. Hắn không có mặt ở đó lúc Lê tự sát. Hắn không muốn rắc rối với công an. Hắn sẽ quên chuyện này, sẽ phải quên. Hắn tìm rượu, trong tủ nhà hắn có nhiều loại rượu. Chai rượu đầu tiên hắn nhìn thấy là một chai champaigne. Hắn vặn cái mở nút vào, giật lên. Rượu bắn vào mặt hắn, hắn cảm giác những giọt rượu trên mặt hắn là những giọt máu rỉ ra từ vết thương của Lê – cô bạn gái đáng yêu của hắn. Hắn cảm thấy ghê tởm trên mặt, vội lấy tay áo quệt đi, rồi dốc chai rượu vào cổ họng. Không có tác dụng, thứ rượu chan chát này chẳng làm hắn bớt đi cơn điên loạn. Chẳng khác nước lã là mấy, hắn tức giận ném mạnh chai rượu xuống sàn, vỡ choang. Rượu bắn ra thành một vũng đỏ trên nền nhà. Hắn vồ lấy một chai rượu khác. Lần này hắn lấy được một chai Vodka. Cái này sẽ có tác dụng hơn. Mùi rượu xộc lên tận óc hắn khi hắn nốc nốt ngụm cuối cùng của chai rượu một lít. Hắn vẫn còn cảm thấy mình tỉnh táo. Không được, hắn phải dập tắt cơn điên loạn này càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, trong ngăn thuốc có thuốc an thần. Hắn mở tủ thuốc, tìm thấy một gói giấy ghi chữ “Thuốc an thần”. Không có liều dùng, hắn lấy ra một vỉ nguyên mười viên nén. Hắn bấm ba viên, lưỡng lự, rồi bấm thêm hai viên nữa. Hắn lấy thêm trong tủ ra một chai rượu, một chai whisky. Hắn uống năm viên thuốc với rượu, tu thêm nửa chai rượu nữa. Cuối cùng, nghĩ thế nào, hắn bấm nốt năm viên an thần còn lại trong vỉ, nốc nốt chai whisky với năm viên thuốc. Hắn còn lôi trong tủ ra thêm một chai rượu nữa, chẳng thèm xem nhãn mác gì, hắn tu sạch.
Đầu hắn choáng váng, mắt hắn không còn nhìn thấy gì nữa. Tai hắn ong ong lên những tiếng rền vang khó chịu, hắn như nghe thấy trong những tiếng ấy có lẫn cả tiếng kêu đau đớn của Lê, đôi lúc hắn còn tưởng như có cả những lời Lê nói với hắn trong những giây cuối cùng.
Lê đã tự sát, vì hắn! VÌ HẮN!
KHÔNG!
Hắn nằm vật ra đất, duỗi hết chân tay. Người hắn râm ran, rồi tê dại.
Về Đầu Trang Go down
https://thehe9x.forum-viet.com
 
» Nightmare
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¸.•'´(¸.•'´¤Thế hệ 9X ¤`'•.¸)`'•.¸)  :: •·.·´¯`·.·•Tàng Kinh Các•·.·´¯`·.·• :: Truyện Ma - Kinh Dị-
Chuyển đến